Tôi đã từng ước mơ leo lên đỉnh Hymalaya, nơi cao nhất của Địa cầu và có lẽ là gần Thiên đường nhất nếu nó thực sự tồn tại với mong muốn được hỏi Thiên Chúa, rằng:
”Tôi có phải một thiên thần không?”
Tôi biết về luân xa, học về chánh niệm rồi tham thiền nhiều năm nay. Vậy mà lòng vẫn xao động quá. Tôi thường tự nhắc nhở bản thân: Sống là một hành trình và thành quả nằm ở hiện tại.
Nhờ đi quay nhiều chương trình thực tế về văn hoá, tôi học được rằng việc bước lùi cũng là một cách để tu thân.
Tôi đứng yên nhìn hai cô chú ngồi nép vào một góc chợ, tay chú lướt trên mái tóc đen dài của cô rồi dịu dàng chú đặt lên từng nhát kéo. Tôi tin tương lai cũng sẽ có người chạm vào mái tóc tôi một cách nhiều tình thương nhất.
Lần đầu tiên tôi đi xa Sài Gòn là năm 17 tuổi. Cũng với miền biển cát trắng nắng vàng với bao nhiêu ký ức. Ngày nay, tôi nắm tay người tôi thích thấy hạnh phúc vì tim vẫn còn mãnh liệt lắm. Tôi biết mình đã sẵn sàng để bước vào đại dương cảm xúc tiếp theo.
Các sinh vật đại dương có nhiều câu chuyện. Và để hiểu hãy là một phần của chúng.
Đặng Thiên Phong
Bản quyền © 2020 Đặng Thiên Phong
www.facebook.com/dangthienphong.10